Hết tết, tớ xuống phố, gót lết lết
...mắt hé hé
, má núng nính
, rún muốn nứt.
Tết, tớ nướng sáng tối.
. Cứ hé mắt, tớ lết xuống bếp, dứt đến toé khói
Uống tới..sắp ói!!
Mấy đứa ghé kiếm tớ, nói tớ “pích ních”, giúp bớt…chất béo, chứ nếu cứ nướng, cứ dứt, cứ uống…dám hết tết khó lết tới lớp! Tớ lắc, nguýt chúng nó
, nói chúng nó ác với tớ! Mấy đứa chúng nó chán, rút hết, tớ…xuống bếp dứt tiếp! Tớ dứt tới lúc bếp trống hoắc, hố rác chất đống mấy thứ tớ ném xuống, Tớ…đói đến mức…liếm lá bánh tét, mút mát mấy ngón, ngó giống mấy đứa sắp chết!
Thấy tớ rấm rứt khóc,
má tớ xót lắm, lóc cóc xuống phố
kiếm mấy thứ tớ muốn có. Má cứ kiếm, tớ cứ dứt, cứ thế đến hết Tết…
Tớ bước tới trước lớp. Có tiếng rú muốn nứt kiếng:
Dzé dzé! Bé Ú tới, Bé Ú tới! Chúng nó phóng xuống ngắm nghía tớ, có đứa ngó tớ há hốc
, có đứa tiến tới lắc lắc…bắp chuối, có đứa nhấn nhấn mấy ngón xuống má tớ, có đứa…chết giấc, té xuống đất ngáp ngáp!
Tớ lúc lắc bước tới ghế tớ, cái ghế bé wá, tớ nhớ trước Tết nó chứa tớ khá khít. Tớ nhún nhún mấy cái, chiếc ghế khá cứng cáp, chắc nó đứng tốt. Tớ đáp xuống! Roác…oác…oác!!! Cái ghế nứt toác, cắm xuống đất, lớp nhốn nháo, tớ thấy 4 phía nhức buốt, tóc…bóc khói, mắt chói lóa! Tớ chết giấc!
Có tiếng hú cấp cứu, tớ hé mắt thấy bóng áo trắng lấp lóa
. Tớ ráng ngáp ngáp, nó mấy tiếng: Má má, Ú đói wá, lấy Ú miếng bánh tét, gấp nhé má!